Chắc sẽ không ít lần ta dùng trực giác để lựa chọn một nhân duyên, và sau đó chẳng như ta mong muốn, ta nghĩ rằng trực giác mình sai và chẳng đáng tin cậy chút nào...
Trực giác không có đúng sai, nó phản ánh sự thật.
Vì ta hay kiểu, nếu ta chọn mà hệ niềm tin đó xảy ra theo đúng ý ta mới là đúng, còn ngược lại là sai. Đôi khi thấy lấn cấn đó, nhưng vẫn chọn người đó, vẫn chọn đầu tư vào việc đó, để rồi mất tiền, bị phản bội, đau khổ...
Nhưng đôi khi là mình vì có nợ ân tình, nợ tiền bạc cần phải trả vào thời điểm đó, và mình thấy mình mất tiền, mình thấy mình xui xẻo, quay lại trách bản thân mình ngu ngốc, yếu đuối, nhu nhược đủ thứ...
Và đặc biệt giai đoạn này, có rất nhiều nhân duyên xuất hiện một lúc, tiến trình nhân quả đang nhanh hơn bao giờ hết. Bệnh tật cũng trồi lên nhiều hơn, các vấn đề về hoạch định công việc tài chính cũng nhiều hơn, sự lộn xộn đảo điên về mặt cảm xúc thì càng khiến ta quay cuồng, mất kiểm soát.
Chúng ta hay mô tả về nhân duyên là những gì tốt đẹp như sự chăm sóc, yêu thương nhau. Mà không hề nhận thức rằng nó đến từ cảm giác, cảm xúc ta tạo tác nhiều ở kiếp sống.
Chúng ta có tính người, tính cảm giác của thân thể vật lí, nên thường yêu thích những cảm giác tốt, và ghét bỏ những cảm giác xấu. Trong một kiếp, rõ ràng có rất nhiều người tạo cho mình thiện cảm, ấn tượng tốt, đến từ những hành động nhỏ, sự quan tâm, lo lắng, chăm sóc... Và cũng rất nhiều người tạo cho mình ấn tượng xấu...
Dù ghét hay thương, những cảm xúc tốt hay xấu, nó cũng thể hiện ở mức độ sâu dày, khiến khi gặp lại nhau, nó nổi lên cảm giác khiến ta khó kiểm soát tâm mình. Và ta lại nuôi dưỡng nó bằng những cảm giác. Ta dễ nhớ thương một người, và khi kiếp này gặp lại vào thời điểm khi ta đã có gia đình ta lại tiếp tục nuôi dưỡng cảm giác nhớ thương đó.
Đó là lí do tại sao người ta tiếc nuối tình đầu vô cùng. Người ta luôn nhớ về nó với cảm giác nhớ thương, sự trong trẻo, nhưng ấn tượng vô cùng tốt đẹp trong sáng. Và mỗi nghịch cảnh trong tình cảm hiện tại, ta lại nhớ về nó như một sự an ủi trong chính tâm hồn. Cảm giác là do ta nuôi dưỡng, nó chỉ là một cảm xúc về một người ở một thời điểm trong quá khứ, nhưng ta lại liên tục nuôi dưỡng nó từ quá khứ cho tới hiện tại và có thể ở trong tương lai nữa. Chắc gì hiện tại người đó đã thực sự tốt đẹp như vậy?
Và đặc biệt khi đang trải qua rất nhiều cảm xúc tồi tệ, bỗng lại nhớ tới những cảm xúc tốt đẹp ai đó mang lại cho ta, và càng nhiều cảm xúc tôi tệ bao nhiêu, ta lại càng có xu hướng dùng những kí ức, cảm xúc tốt đẹp để tự chữa lành cảm xúc của mình bấy nhiêu.
Và cảm xúc đó lớn dần lên, bắt đầu biến thành sự ham muốn (tâm tham). Và rồi con người ta lai đau khổ, vì sư ham muốn cảm xúc tốt đẹp từ một người từ một việc không được như ý nguyện.
Dù là nhân duyên hay nghiệp duyên, rõ ràng vì trong cấu trúc năng lượng ta vẫn còn lưu giữ những cảm xúc đó, nên khi nó trồi lên, ta cảm thấy mất kiểm soát một cách khó hiểu.
Nên đa số khi gặp lại nhân duyên ở kiếp này dù tốt hay xấu, thật khó để cưỡng lại, vì tâm định của hầu hết chúng ta đều rất yếu.
Hơn nữa có những lớp cảm xúc sâu dày đó, không phải chỉ ở trong một kiếp sống, rất nhiều kiếp chúng ta đã có những cảm xúc đó với nhau rồi. Nên có nhiều người vô cùng lí trí, nhưng với những nhân duyên sâu dày của họ, cái cảm xúc vẫn lấn át hoàn toàn lí trí đó.
Nên đừng thắc mắc tại sao đúng người sai thời điểm?
Thời điểm không bao giờ sai? Duyên nhỏ trả trước, lớn trả sau. Nên khi nuôi dưỡng bằng cảm giác, ta sẽ trả bằng cảm giác, ta đau khổ, khó thở, nhớ nhung, dằn vặt trách móc bản thân vì những cái mong cầu kia, vì ta khổ sở với cái duyên này quá chừng.
Nên tâm không vững, không định, ta dễ sa vào cảm xúc tốt, nên người ta bị cuốn vào tình ái, những thú vui, những cảm xúc mới bên ngoài. Chứ làm sao ta chịu được những cảm xúc nhàm chán, mệt mỏi với nhân duyên hiện tại. Và rồi nghiệp đã trả xong đâu, mà lại dòng dòng với những duyên khác, rồi cứ lặp đi lặp lại trong vô lượng kiếp, không biết bao nhiêu cho thấu.
Những người có ý thức, có năng lượng tốt hơn thì họ lại vô cùng dằn vặt giữa tính đạo đức và trách nhiệm. Muốn gắn bó đồng hành với nhân duyên hiện tại nhưng mệt mỏi quá, khổ sở quá, tổn thương nhiều quá.
Nhưng làm sao mà họ nỡ mà đi? Đây rõ ràng là bài học của mình mà! Họ sống trong dằn vặt suốt cả cuộc đời, và coi cuộc sống như nơi để trả nợ trần gian.
Và người ta tiếc nuối vì không đạt được cảm giác mình muốn, nhưng khi có cảm giác đó rồi, mấy ai hạnh phúc trọn vẹn đây! Hay lại giá như. Cũng có rất nhiều câu chuyện tình đẹp, tình đầu lấy nhau, nhưng tới tuổi xế chiều lại đột ngột chia cắt. Nuôi dưỡng bao nhiêu cảm xúc tốt như vậy, tới đoạn đó liệu có chịu nổi chăng?
Tại sao quá khó để vượt qua như vậy?
Vượt qua được, tâm định phải tốt, ta phải hiểu rằng, cảm xúc là cảm xúc. Vai trò của kiếp sống nào, sẽ thể hiện đúng như nó ở hiện tại. Để học bài học về tình yêu vô điều kiện, để phát triển luân xa tim, ta yêu thương chúng sinh như đúng cảnh ở hiện tại, không bám chấp. Khi khởi phát trí tuệ, ta hiểu về tính cảm xúc vô thường, dù yêu hay ghét cũng đều là bài học quan trọng.
Nên tâm có thể nhiều bất tịnh, cảm xúc có thể lúc lên lúc xuống. Lúc thương lúc ghét, lúc giận lúc yêu. Nhưng trực giác cho ta hiểu rằng, ta cần người này trong cuộc đời, để tiếp tục bài học, vai trò sẽ phù hợp ở kiếp sống hiện tại. Không phải cứ cảm xúc tốt là yêu, là phải tới bằng được, là phải nuôi dưỡng bằng được nó.
Nên có rất nhiều Chị dù hết cảm xúc nhưng vẫn không thể li dị vì rất lấn cấn, không nỡ, không thể... Nên mỗi lần tâm trí rối bời, hỏi các Thầy cũng sẽ kêu ráng chịu đựng đi, duyên mà, trả xong sẽ hết.
Nhưng ngoài chịu đựng, hãy bình tâm quan sát cảm giác nữa, tâm quân bình rất quan trọng là vì vậy. Vì dù ta phát sinh thêm yêu hay ghét nó cũng là sự nuôi dưỡng một hạt giống trong tâm lớn lên mà thôi.
Hãy sống đúng năng lượng, vai trò khi gặp lại nhau trong kiếp sống này. Chúng ta có thể đã từng là vợ chồng, mẹ con, anh em, nhưng ở vị thế hiện tại nếu không đủ duyên để đóng những vai trò đó nữa, hoàn thành tốt vai trò hiện tại với những nhân duyên hiện tại.
Không cưỡng cầu, không si mê, không nuôi dưỡng thêm sự ảo tưởng.
Trong sự tĩnh lặng và bình an, trực giác sẽ cho bạn biết làm gì là chính xác nhất, quay cuồng chạy theo những cảm xúc sẽ khiến tâm bấn loạn, nghịch cảnh càng nhiều, bài học càng khó. Nên dù tu ở đâu đi nữa, cảnh giới nào đi chăng nữa, sự định tâm cũng là vô cùng khó.
Chúng ta đang học cách bơi qua bể khổ, không bơi qua được thì ta cứ ngụp lặn trong chính khổ đau của thân tâm mình!
Cố gắng hết sức - Suy nghĩ tích cực
Mọi thứ sẽ tự an bài
Tận nhân lực - Tri thiên mệnh!
Hà Bích Thủy